Bối cảnh Trận_Gebora

Mặc dù đã giành được một phần thắng lợi trước Nguyên soái Pháp Masséna ở chiến trường Bồ Đào Nha trong Trận Bussaco vào tháng 9 năm 1810, Tử tước Wellington đã bị các đạo quân của Masséna buộc rút lui sau tuyến phòng ngự Torres Vedras rộng lớn (một loạt pháo đài bảo vệ thủ đô Lisbon của Bồ Đào Nha). Đến ngày 10 tháng 10 năm 1810, chỉ còn một sư đoàn bộ binh nhẹ của Anh và vài đội kỵ binh tuần tra ở ngoài tuyến phòng thủ, trong khi đạo quân tại Bồ Đào Nha của Masséna tập trung quanh Sobral, dường như đang chuẩn bị tấn công tuyến phòng thủ.[2] Sau trận giao tranh khốc liệt diễn ra vào ngày 14 tháng 10, thay vì dốc toàn lực cho cuộc tấn công tiếp theo thì quân Pháp lại quay sang phòng thủ kéo dài suốt một tháng trước khi rút về địa điểm giữa SantarémRio Maior.[3]

Jean-de-Dieu Soult

Trước đó, Hoàng đế Pháp Napoléon I đã gửi chiếu lệnh đến chỉ huy của Đạo quân phương Nam là Nguyên soái Jean-de-Dieu Soult kêu gọi tiếp viện cho Masséna ở chiến trường Bồ Đào Nha.[4] Tuy nhiên, mệnh lệnh của Hoàng đế dựa trên tin tức tình báo lỗi thời vốn chỉ yêu cầu một lực lượng nhỏ và tình hình hiện tại đã thay đổi đáng kể nhanh chóng so với thời điểm mà Soult nhận lệnh.[5] Giờ đây trước mặt quân Pháp là ba vạn quân Liên minh (Liên minh chống Pháp) và sáu pháo đài lớn phòng thủ Lisbon, do đó người Pháp gần như không thể mở một cuộc tấn công vào Lisbon.[4] Do đó, Soult bắt đầu kế hoạch buộc quân Liên minh rút bớt lực lượng ra khỏi Lisbon, sau khi tập hợp một đội quân gồm 20.000 người chủ yếu từ Quân đoàn V, ông mở cuộc hành quân đến Extremadura với mục đích đánh chiếm pháo đài Tây Ban Nha tại Badajoz, nhằm ép lực lượng Liên minh phải rút một phần quân từ Tuyến phòng thủ Torres Vedrasra đến chi viện, giảm sức ép cho cánh quân Pháp của Masséna.[6]

Soult chia quân làm hai đạo và tiến đến Extremadura qua hai con đường chính, dẫn từ Andalusia vào thung lũng Guadiana với ý định sẽ hội quân tại Almendralejo.[7] Đạo quân do Tướng Marie Victor Latour-Maubourg chỉ huy đã gặp rất ít kháng cự trên đường hành quân; vào ngày 3 tháng 1 năm 1811, họ giao chiến với 2.500 kỵ binh của Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha gần Usagre, nhưng lực lượng đó chỉ là một vỏ bọc che đậy cho cuộc rút lui ra khỏi Guadiana của một sư đoàn bộ binh Tây Ban Nha do Tướng Mendizabal chỉ huy. Do đó Latour-Maubourg đã có thể chiếm vị trí gần Almendralejo và chờ đợi sự xuất hiện của đạo quân còn lại.[8]

Đạo quân thứ hai cùng tiến tới Extremadura do Soult thân chinh chỉ huy (bao gồm cả sư đoàn thuộc Quân đoàn V của Tướng Honoré Gazan) lúc ấy đang hộ tống phương tiện công thành của Pháp nên phải đi một con đường dài, nhiều chướng ngại hơn để đến Extremadura.[8] Thời tiết xấu cộng với việc các lái xe người Tây Ban Nha bỏ trốn khiến đoàn pháo binh bị tách khỏi bộ binh hộ tống. Tình hình càng tệ hơn nữa khi 5.000 quân Tây Ban Nha dưới quyền Tướng Francisco Ballesteros tấn công binh đoàn. Khi đối mặt với Nguyên soái Mortier, Ballesteros đã rút lui mà không gây tổn hại nghiêm trọng nhưng vẫn là mối đe dọa cho hậu phương của đạo quân Pháp. Vì lý do này, Soult đã chỉ đạo bộ binh của Gazan đánh bật lực lượng Tây Ban Nha và bảo vệ phương tiện công thành, trong khi chính ông tiếp tục tiến về Almendralejo cùng lực lượng kỵ binh của mình.[9] Kết quả là Soult cuối cùng cũng tái hợp được với Latour-Maubourg vào ngày 6 tháng 1 nhưng chỉ với một lực lượng nhỏ so với đạo quân ban đầu và không có pháo hạng nặng.[8]

Liên quan